Mở toang cửa sổ , mặc cho cái lạnh buổi sớm mai mang hương thơm hơi gắt ... từ những đóa hoa dại vàng rực của cúc quì .., và hương thơm từ những cây thông ngan ngát ùa vào khắp phòng, mặc cho hơi lạnh tràn vào mặt ,trên da thịt và đôi cánh tay trần , chưa kịp khoác thêm một chiếc áo lạnh ....
Đưa tay hứng vội những hạt sương long lanh như bụi rơi ...thoảng nhẹ trong hơi gió..., tôi bỗng thấy mình cô đơn lạc lõng đến vô cùng… xa xa khoảng đồi thông reo chìm khuất vào một màn trắng đầy sương , cất lên bản nhạc buổi sáng réo rắt nhưng u buồn...
Giật mình nhìn lại...có một chút gì đó như sợ hãi , như luyến tiếc...mình đã chạm chân đến cái tuổi hoàng hôn rồi ư ...?
Nhanh quá...mới đó thôi mà giờ đã...., tâm hồn tôi ... những yêu thương và lạc lõng ...nước mắt hay là những giọt sương rơi bám vào mi mắt tôi...?
Tôi vẫn một mình cùng với bao nỗi khát khao...đơn côi....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét