19 tháng 7, 2012

Nhớ ngày xưa....

 Tháng bảy về  hoa tím  dại vẫn còn rơi....., những cánh hoa tim tím bé xíu năm cánh mỏng manh , nhưng rất dễ thương.. , làm  nhớ lại những ngày xưa yêu dấu.... Ta còn nhớ trong một chiều hoàng hôn thuở ấy, chúng ta cùng  nắm tay sánh đôi bên nhau , đi ngang qua những đám hoa màu tím dại khờ nầy...
       Vậy mà chiều nay , cũng trên con đường này ,  mà nay chỉ còn mình em bước thật chậm..., cơn gió vô tình  nào mang nổi buồn cho em... !?
        Lối về ngày xưa anh có còn nhớ  ...? Mà anh không thể nào nhớ được đâu , bởi vì con đường giờ đã chia làm hai ngã , cũng giống như tình anh và em giờ cũng chia hai lối rẽ ..., hai bước ngoặc cuộc đời ..
       Chỉ còn em là  duy nhất  còn nhớ chuyện chúng mình , còn nhớ lối về ngày xưa ..., em làm sao quên  ánh mắt biết nói của anh...chỉ nụ cười  của anh , hay được nghe giọng nói trầm ấm cũng làm tâm hồn em xao xuyến... , bâng khuâng ...nhưng tất cả bây giờ thì....còn lại gì đâu...!!
          Vì sao thế hở anh ? Vì sao anh lại mau chóng quên em vội vã như vậy ..., vì sao anh không còn nhớ loài hoa tím dại khờ , hay là một tình yêu dại khờ em chân tình trao và gửi gắm ở nơi anh  ...vì sao ...và vì sao thế anh ơi....!?
         Đã bao lâu rồi em nhớ ..., nhớ  rất nhiều về anh ..., nhớ từng nụ hôn , nhớ đôi bàn tay chúng ta đan vào nhau thật ấm áp , nhớ vòng tay anh ôm siết chặt thân hình em ..., nhớ ...nhớ rồi thì em phải làm sao đây , dù gì anh cũng không còn là anh yêu của em ngày xưa nữa ..., anh đã rời xa em và anh cũng đã  là của người khác rồi...., thế nên giờ đây em cũng tập quên dần đi....
         Em biết là khó quên anh ...,  nhưng em sẽ cố gắng ..., ráng mà  cố gắng có thể  sẽ được..., nhưng liệu rằng vết thương  kia có thể lành... , nhưng không sao nỗi đau nào rồi cũng sẽ liền da , và em sẽ ngày một trưởng thành hơn.... Cuộc đời là thế mà ...có phải không anh , đâu  có ai biết đoán được chuyện gì sẽ xảy ra cho em và anh đâu...


   
  Em không trách anh đã quên lối nhỏ ngày xưa .., cũng không trách anh vì sao đã quên loài hoa tím .., lá kia đã  vô tình rời cây...,  bởi vì cơn gió mạnh đã cuốn lá đi ..., và cây kia đã không còn đủ sức giữ cho lá ở lại ..., lá giờ đã đổi thay ...và lá muốn tung bay đến một nơi rất xa ...ở nơi xa ấy lá thấy vui và hạnh phúc hơn là ở cùng thân cây già nua , cằn cỗi nầy..., thế nên cây phải buông tay dở dang , mặc dù cây vẫn còn muốn lá ở lại...., để cùng nhau đi đến cuối con đường....
        Và đêm nay ta sẽ đưa mình ...về chốn riêng của chính mình, nơi đó trái tim ta  vẫn được phép nghĩ...nhớ và mơ....
         Nhớ và mơ về nơi đó ...vẫn còn lưu giữ bao kỷ niệm tốt đẹp về câu chuyện tình lãng mạn giữa anh và em...





Không có nhận xét nào: