Đã lâu rồi mình vẫn còn cảm thấy buồn buồn ..., mà chẳng biết buồn vì cái gì nữa...chỉ thấy buồn hoài mà thôi...
Thành phố ban ngày vốn đã buồn....đêm...lại càng đìu hiu hơn với những con đường quanh co dốc lên xuống...cùng với những làn sương mù bãng lãng thiên thu lưng chừng đỉnh núi..... Màn sương mong manh, hiện hữu mơ hồ, chợt có đó rồi tan biến đi nhanh như ảo ảnh...., làm cho mình thấy buồn buồn hoài mà không biết lý do... , có lẽ màn sương lãng mạn mới nhìn thấy..vậy mà phút chốc đã tan vào hư không , nên làm cho mình buồn nhiều hơn chăng ?
Có nhiều đêm buồn nhiều....tôi đã lang thang giữa đồi núi mù sương, đi tìm lại niềm vui của mình mà tôi đã trót vô tâm đánh mất giữa dòng đời.., nhưng tôi chỉ tìm thấy một nỗi buồn sâu thắm trong lòng đêm mà thôi...
Đêm ...tôi không muốn nhìn thấy bóng đêm dài lê thê...giờ đây tôi luôn mong bóng đêm qua đi .., để bình minh nhanh đến xua tan bóng đêm dài đơn côi....
Đêm...chân bước lang thang ngậm ngùi chỉ riêng tôi..., màu bóng tối không thể cho tôi chốn bình yên...khép mi mắt lại ...cảm nhận một nỗi buồn rất thật..đang cùng với giòng nước mắt chảy theo thời gian...
Và đêm nay...bỗng dưng tôi chạm vào vết thương cũ ..., tôi muốn lãng quên ..nhưng sao càng nhớ về nỗi đau..Thật sự tôi đang tìm quên.....!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét