16 tháng 10, 2012

Ta ơi...buồn...

              Buồn quá ta ơi...Một nỗi buồn chẳng bao giờ định hình được....
   Đêm ... bóng tối bao phủ một màn đen đổ ngập xuống phố...
             Ngồi một mình nơi góc nhỏ căn nhà ,  không gian im ắng  sao mà lòng thấy buồn quá chừng....
  Đêm...đã nhiều đêm rồi kìm nén...nhưng giờ đây  dường như sâu thẳm trong tâm hồn luôn che giấu tâm trạng , lúc này được khơi lên cảm xúc  mãnh liệt đến nhường nào...
             Ôi...bỗng dưng sao buồn quá ta ơi. Sao ta cứ mãi vấn vương...cứ chờ, hy vọng, rồi  mong nhớ để rồi không đón nhận được điều gì ở nơi mà ta mãi luôn mong chờ..

            Có phải ta ngốc nghếch quá không ,  khờ khạo quá không ?  Biết bao giờ mới tìm được chốn bình yên để thỏa những nỗi ước mơ cho riêng ta ... Biết bao giờ ta mới có được tình yêu thương, có được nỗi khát khao hạnh phúc từ trái tim luôn giấu kín  của mình ...., thật khó và xa vời vợi...
         Ôi buồn...sao ta cứ mãi luôn nghĩ về những thứ chẳng bao giờ là của mình....
         Ta hy vọng mọi thứ và thời gian  cũng sẽ qua, cuộc sống rồi sẽ lại tuyệt vời..., hy vong mọi thứ sẽ giản dị , và ta được trở về cuộc sống bình yên....
   

Không có nhận xét nào: