10 tháng 4, 2012

Nhớ ...


     
 Anh ơi ..đã lâu lắm  rồi phải không anh ..!?   
    Thật lòng em nhớ anh nhiều lắm ..Thành phố đêm nay thật buồn ...
     Bầu trời đêm nay sương mù dày đặc , em bước ra sân đứng ngắm nhìn  xa xa , ánh đèn  thành phố mờ mờ,  ảo ảo vì sương giăng kín trên các ngọn đèn đường ..
    Sương nhiều đến nỗi khi vô lại nhà  hai  bờ mi mắt trên  ướt đẫm ..
    Bỗng dưng  thấy buồn và lạnh  , em  ngồi trong phòng nhìn qua khe cửa sổ,  nỗi nhớ anh  lại ùa về trong  em , một  nỗi nhớ  da diết đến khó tả. 
      Em chợt nghĩ  thầm  tự  hỏi không biết giờ này , anh  đang làm gì , anh có khỏe nhiều không , anh có đang nghĩ về em ..và có cùng tâm trạng giống em ..!?
      Cái cảm giác mỗi ngày  nhớ anh , em  không thể nào  giải thích được, có lẽ vì em yêu anh quá sâu đậm đó mà ..
Cảm nhận thật may mắn  quen anh ,  rồi  em lại được gặp anh một lần trong cuộc đời , cuộc sống tâm tư , tình cảm em  đã thay đổi rất nhiều, với bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu niềm vui...Em  thấy cuộc sống  mỗi ngày thêm tươi đẹp hơn, cùng  với nhiều sắc màu theo thời gian..em thấy mình thật hạnh phúc khi được gặp anh ..
       Tình cảm em dành cho riêng anh rất trong sáng , đơn giản chỉ là  một tình yêu đẹp và chân thành , không hề mang một chút tư tưởng gì , gọi là vụ lợi cá nhân riêng cho bản thân .. tất cả chỉ là tình yêu em muốn dành cho anh  mà thôi ..
        Nhớ lắm giây phút   em được anh  ôm trong  vòng tay ấm áp ,  anh  đã mang đến cho em  nhiều cảm giác ngất ngây trong tình yêu, một nụ hôn sâu đê mê , cảm xúc như vô tận  không thể nào nói hết bằng lời ..
       Đã là người thì không ai hoàn hảo  phải không anh ?  Bởi thế chúng mình cứ mãi đi tìm một nửa hoàn hảo kia , để bù vào cái nơi mà mình đang thiếu ấy ... em luôn mong muốn khao khát anh  chính là nửa  hoàn hảo  ấy của em . 
       
 Một  tình yêu đã thay đổi cuộc sống của em .. Nó khiến trái tim em  rung  lên bừng tỉnh cảm giác được yêu thương chăm sóc từ một người khác giới. Nhưng sao giờ đây mọi thứ lại xa xôi quá!
    Nhiều lần em đã rất cố gắng để không nghĩ đến anh , nhưng những cố gắng đó chỉ là vô ích. Bởi vì nó  càng khiến em nhớ anh nhiều hơn ... em vẫn luôn tự hỏi vì sao anh  nỡ bước vào cuộc đời em , rồi anh  lại bất ngờ ra đi , để cho con tim em đau đớn và hụt hẫng như vậy?
      Sao anh im lặng hoài vậy hả anh ? Em luôn mong mỏi anh dù muốn , dù không cũng cho em một đáp án rõ ràng , điều đó có lẽ em bớt đi sự buồn lòng ..,  hơn là anh sống trong im lặng .., cứ để mãi em đợi chờ hy vọng,  trong nỗi khổ tâm , đau đớn buồn chán mãi như thế này ...
        Cám ơn tất cả những gì , mà anh dành cho em , mặc  dù nó thật ngắn ngủi ..
    Em  vẫn sẽ không thể yêu ai nhiều ..như đã từng yêu anh ..

        Mong anh nhiều  hạnh phúc , trên con đường anh  đã chọn...



















Không có nhận xét nào: