Sáng nay đi thể dục về , gặp người quen họ hỏi mình :
" Chân em đã khỏi hẳn chưa mà dám đi bộ vậy ? "
Mình cười nói " Dạ. Em đi bộ đại riết hồi quen sẽ khỏi bệnh luôn thôi chị " Hai chị em trên đường đi về , cùng nhau nói chuyện cho vui . Chị là Cô Giáo đã nghỉ hưu , hồi trước mình gởi con mình học ở đó thôi, nên biết nhau gặp thì chào hỏi xã giao .
Chị nói với mình " Một thân một mình khổ lắm . Có bệnh thì phải lo sức khỏe trước , chứ không nên lúc nào cũng cười , coi như không có chuyện gì xảy ra đó nghen . Ông xã chị bữa thấy em khám trên bệnh viện , về nói với chị em bệnh vậy mà nhìn thấy lúc nào cũng tươi cười . Em khám xong ra khỏi phòng , mấy ông còn nói đùa " Bệnh nhân vô khám ước gì khuôn mặt nào cũng tươi như bà nầy , anh em mình đỡ mệt . Nhiều em già mà vô cứ ẻo lả đau ít la nhiều thấy chán .. " Anh xã chị về nhà kể chị mới biết em bệnh đó . "
Thì ra chồng chị là Bác Sĩ ca trực ngày hôm đó . Mình thầm nghĩ " Chị ơi ! Bệnh mà rên la , than thở để làm gì . Em có than cũng chả ai nghe , hơn nữa em cũng không thích như vậy " Chị lại nói mình bệnh mà siêng năng đến tiệm chăm chút cho đôi bàn tay , bàn chân tinh tươm nữa chứ . Mình giải thích cho chị hiểu " Thỉnh thoảng em mới đến tiệm thôi chị ạ , thường em ở nhà tự làm lấy cho đỡ tốn tiền . "
Hai chị em tám một hồi rồi nhà ai nấy về . ...Vậy là câu chuyện của mình kết thúc tại đây ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét