2 tháng 8, 2012

Nhớ mùa Thu năm ấy...


Chiểu nay thu về gió lạnh mưa phùn ....đồi thông reo xao xác lá chiều buồn , xa xa màn sương mỏng như làn  khói bụi... đang chìm tan dần trong hoàng hôn , đàn chim nhỏ vội tung cánh bay nhanh về tổ ấm của mình để tránh mưa...

        Mùa thu năm nay về , làm tôi chạnh lòng nhớ thu năm nào ...
        Nhớ  mùa thu mười mấy năm về trước ...cũng vào  ngày thu mưa và gió lạnh như chiều nay..., mẹ con tôi  bơ vơ lạc bước giữa thành phố  cao nguyên ...sương mù giăng dày đặc khắp  đỉnh đèo buồn bã của núi rừng cao nguyên...Thôi ...sẽ không kể thêm những gì buồn mà mẹ con tôi gặp phải , khi vừa mới đặt chân đến nơi đây..., tôi xin giữ lại  một chút kỉ niệm buồn Đà Lạt của mùa thu năm xưa , khi gia đình nhỏ mồ côi của tôi ...ra đi làm kiếp người tha hương... lưu lạc đến vùng đất có nhiều sương mù  nầy.....,  giờ đây chỉ muốn kể chuyện không buồn mà  thôi....
        Mùa thu năm ấy ..., trên đường đến miền cao nguyên này , lần đầu tiên được biết đến Đà Lạt... tim tôi xao xuyến  ...chạnh lòng khi nhìn thấy những lá vàng trong rừng thu... rơi nhẹ đẹp nên thơ.... mặc dù trong lòng tôi rất buồn và ngổn ngang nhiều nỗi âu lo , nhưng khi nhìn thấy cảnh núi rừng hiện ra đồi núi nhấp nhô , thác nước bạc lấp lánh nơi cửa đèo Pren , đi xa về trung tâm  thành phố , thoắt ẩn hiện những đồi cỏ non xanh ngắt đẹp tuyệt vời ở Đồi Cù , rồi lắng nghe hàng thông reo vi vu khúc nhạc vui sống ... xa xa vọng tới, trong lòng tôi bất chợt tan biến những buồn phiền hay lo sợ....
        Mùa thu năm nay , bỗng nhiên tôi lại thấy lòng bâng khuâng  , khi bước nhẹ đôi chân lang thang trên con đường mưa phùn vắng lặng giữa rừng thông xanh , lá mùa thu chưa vàng nhưng cũng rơi đầy miên man , khi từng cơn gió thu thổi nhẹ đến..., ngàn thông muôn đời vẫn reo ca tiếng nhạc thu trầm lắng ấy..Thu năm nay cũng là mảnh linh hồn  thu của tôi năm nào...
      Chiều nay thu về ...mưa phùn vẫn bay lất phất , trời Đà Lạt giá lạnh vì gió và thành phố mưa bay bụi giăng trắng xóa . Lối về chỉ mình tôi đi quanh co bao triền dốc , nghe rì rào giòng thác Cam Ly hát lời yêu thương , đồi thông reo vẫn vút cao tiếng nhạc du dương lúc trầm , lúc bỗng theo hơi thở của gió , tôi nghe như  có lời gió của núi thầm nhắc...  chuyện buồn xưa của thu tôi năm nào...







Không có nhận xét nào: